Creative Corner

Thứ Hai, 16 tháng 1, 2012

Chuyện Về Quái Vật Khổng Lồ Biển Cát Bà (phần 4)



Bài 4: Biển Cát Bà "Điểm tập kết của sinh vật lạ"

Trong buổi làm việc với chính quyền xã Phù Long (huyện đảo Cát Bà), chúng tôi phát hiện một thông tin khá bất ngờ: Từ trước tới nay, bãi biển của xã thường xuyên là “điểm tập kết” xác chết của những loài động vật biển lạ lùng.
Năm 1999, tại bãi Trại Ranh, ngay sát đoạn đường Mốc Trắng, một con vật khổng lồ thoi thóp dạt vào bãi. Đuôi con vật đó vẫn hằn nguyên dấu dây cáp vằn vện xung quanh. Con vật ấy nặng chừng 5 tấn, nằm sõng soài trên bờ cát phẳng lì.
Nhìn con vật to như chiếc thuyền lật úp đang trong cơn hấp hối, nhiều người bảo ấy là cá voi, người thì bảo đó là con hà mã biển... Tuy cãi nhau loạn xạ nhưng chẳng ai dám đến gần xem hư thực thế nào, vì nếu đến gần “ngài”, “ngài” giận lại phạt vạ cho!
Sang ngày hôm sau, con vật khổng lồ đã ngừng thở. Tuy thế, vẫn chẳng ai dám ra tận nơi xem. Và, tin con vật khổng lồ dạt vào bờ rồi chết đã đến tai một đơn vị bộ đội ở gần đó. Không bỏ lỡ cơ hội, mấy cậu lính trẻ hiếu động đã ra xả thịt con vật về... ăn! Thấy có người “đi trước mở đường” dân làng đã không còn sợ hãi nữa, đổ xô ra kiếm thịt. Có người lấy nhiều quá, ăn không hết, còn giả làm thịt bò, thịt trâu, đem ra tận Hải Phòng rao bán.
Trước đó, năm 1996, cũng tại khu bãi này, xác một con vật khổng lồ khác cũng bị sóng đánh dạt vào. Theo một cán bộ xã Phù Long thì ông Nguyễn Đình Minh ở thôn Bắc là người thấy xác con vật ấy đầu tiên. Và, cũng theo vị cán bộ ấy: Ông Minh từng giữ mấy chiếc răng to cỡ... cổ tay, nhọn hoắt của “sinh vật lạ” lùng ấy.
Có được thông tin trên, chúng tôi đã tìm đến nhà ông Minh. Tuy nhiên, khi hỏi về những chiếc răng khổng lồ trên, ông Minh lắc đầu lấy làm tiếc. Ông bảo, bởi thấy mấy chiếc răng chẳng có tác dụng gì, nhà cửa thì chật chội, ông quẳng ra sân, làm đồ chơi cho con trẻ. Hơn chục năm, mỗi người tha đi một hướng, giờ tìm lại chẳng thấy đâu.
Đang giở câu chuyện, thấy nói về mấy chiếc răng lạ lùng trên, vợ ông Minh đang lúi húi nấu cơm dưới bếp cũng chạy lên nhà góp chuyện. “Ối giời, ngày ông ấy tha mấy cái răng trông đến hãi ấy về, bảo là để làm cảnh. tôi bảo, nhà thì bé bằng cái mắt mũi lại lúp xúp như lều hoang, thì bày đặt làm gì! Thế là ông ấy quẳng tất ra sân! À, hình như mấy hôm trước tôi còn thấy bọn trẻ dùng chiếc răng ấy chơi ở ngoài bến phà ấy!”.
Về cuộc hội ngộ bất ngờ với... xác chết trên, ông Minh kể, năm ấy, đang cải tạo ao nuôi ngao ở ngoài bãi, bất chợt ông thấy có mùi gì khác lạ thoảng qua. Gió càng mạnh thì mùi càng nặng. Theo hướng gió thì mùi lạ ấy đến từ bờ biển. Khó chịu, ông vác cuốc đi tìm nơi phát tán ra dòng “khí độc” ấy.
Ra đến trảng cát, ông giật mình thấy ngay ngoài mép nước, một vật gì trông lừng lững như chiếc tầu ngầm mà ông vẫn thấy trên ti vi bị sóng đánh dạt vào. Càng đến gần “vật thể lạ” ấy thì mùi hôi thối càng nồng nặc. Khi đến nơi, ông mới kinh hoàng nhận ra, trước mắt mình là một con quái vật.
Ông không biết gọi tên sinh vật ấy là gì bởi trông nó nửa giống cá, nửa giống thú, ông chưa từng thấy bao giờ. Con vật thân thon dài đến gần 20 m, hàm rộng với những chiếc răng trắng xoá, đều và sắc nhọn. Không hiểu do đâu mà nó chết, thịt đã thối rữa, ruồi nhặng bâu đen kịt. Sợ hãi, ông Minh vội vàng về hô hoán dân làng. Và, khi mọi người đổ xô đến xem, như được tiếp thêm sức mạnh, ông đã vác búa chim đến và... “xơi” luôn hàm răng con vật.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét